Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013
Nhớ
Hôm nay nhớ lại ngày nhập ngũ
Cha tiễn chân con một chièu An - Phú
Giữa mùa xuân nắng trải mênh mông
Cha chạy vội trong nắng vàng nhè nhẹ
Con nhìn cha mà lòng dạ xôn xao
Ruộng lúa xanh xanh rì rào gió thổi
Nghe triền miên nỗi nhớ lúc xa nhà
Con nhớ mãi bóng cha chiều hôm ấy
Mà giờ đây biết mấy buồn vui
Như những ngày xưa thương nhớ bùi ngùi
Đêm tiễn biệt xa nhà đi đánh Mỹ
Cha của con có gì làm cha suy nghĩ
Vầng trán mênh mông rầu rĩ tháng ngày.
3-1967
Lời ca
Thoáng một ngày vui chốc đã tan
Chiều về bóng ngả nắng đan ngang
Gió đưa lay động hàng cây biếc
Cùng với lòng ta đang xốn xang
Ôi mãi mà sao vẫn cứ buồn
Nhiệt tình tuổi trẻ cố vươn lên
Đừng buồn chi nữa già hơn tuổi
Để gió xuân vui ấm tận hồn.
Vui đi bạn vui đi tuổi trẻ
Đời mặn nồng muôn vẻ muôn hoa
Bạn ơi! Trong điệu hòa ca
Sẽ ngân vang mãi bay xa khắp vùng
Quê ta cảnh đẹp núi rừng
Non xanh nước biếc trập trùng yêu thương
Câu hò điệu hát vấn vương
Ngợi ca muôn thuở những gương anh hùng
Hát lên đừng hát nửa chừng.
1966
Hẹn ước
Ta nhớ đêm nào dưới bóng trăng
Bên cầu gió nhẹ nước lăn tăn
Lời em ước hẹn bao nồng thắm
Dù phải chờ anh đến mấy năm.
Thế rồi nàng nhích lại bên tôi
Thôi nhớ làm chi quá khứ rồi
Nhớ bao nhiêu lại thêm buồn tủi
Nước chảy âm thầm nước vẫn trôi
Mua chỉ em thêu chiếc khăn hồng
Anh đi chiến trận giữ non sông
Trao anh em gửi tình đôi lứa
Thế mà bỗng chốc hóa như không
Em hứa cùng anh như thế nào
Thế mà giờ đã lãng quên sao
Hứa suông, hẹn hão, chung cùng thủy
Khăn hồng còn nhớ những năm nao.
(Sơn La, 1966)
Nhàn tản
Rang tính luyện mồi chọn chỗ câu
Thử xem sông rộng chỗ nông sâu
Ngồi bê bờ cỏ nào ai biết
Nhấp nhổm lùm cây tăm cá đâu?
Mặt nước trong veo làn gió thoảng
Chân mây chạng vạng nắng phai màu
Thương cho lũ cá say mồi đói
Nào biết mắc vào kế hiểm sâu
Tìm lại một bài thơ
Thân tặng anh Nguyễn Thọ Vực kỷ niệm sau 40 năm
"Đến bây giờ mới thấy đâyMà lòng đã hẹn những ngày năm xưa...Trải bao dâu bể nắng mưaBốn mươi năm ấy vẫn chưa phai mờTrưa hè như thực như mơTa ngồi đọc lại bài thơ năm nàoTình thương, thương đến nghẹn ngàoMỗi câu mỗi chữ biết bao ân tìnhVì sao gắn bó chúng mìnhVì sao như bóng với hình thiết thaDẫu muôn sau vẫn mặn màĐể lòng thắm thiết như là của nhauAn Định ơi! có ngờ đâuƯớc mong ngày ấy thắm màu thủy chungNói làm sao hết nỗi mừngTóc giờ đã bạc rưng rưng mắt nhòaNối liền An Đổ đâu xaBên Định, bên Đổ như là thiên duyênĐã cùng nhau trọn lời nguyềnCháu con hạnh phúc vẹn tuyền trước sauBõ những ngày giữa hang sâuĐạn bom một thuở chung câu quân hànhNâng ly cạn chén đi anhUống vì đồng đội vì tình chúng taHôm nay giữa chốn quê nhàHình như kỳ ngộ đã là quê chung
An Định 7/6/2011
Nét thu
Trời bỗng tronghơn nắng nhuốm vàng
Bồng bềnh mây trắng gió xôn xang
Non xanh thăm thẳm chim bay mỏi
Nước biếc trập trùng cá dọc ngang
Cúc nở đương mùa còn ngóng đợi
Sen tàn cuối vụ hết mơ màng
Sương giăng nhè nhẹ như màu khói
Xóm vắng ai ru tiếng dịu dàng
Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013
Kỷ vật
(Tặng Lê Công)
Con mãi giữ gìn một chiếc cưa
Còn mang hơi ấm của cha xưa
Mòn tay cắt gọt lo vênh khít
Mỏi cánh bào soi sợ thiếu thừa
Mẹo thợ mỏng dầy theo sở thích
Mưu thày cong thẳng để người ưa
Nuôi con khôn lớn thành danh phận
Thương lắm thân già lúc sớm trưa
Cảnh nhà
Nhà ta cảnh trước vườn sauGió đưa thương thoảng hương cau la đàNúi Quế Sơn ở trước nhàMột dòng sông nhỏ xa xa cánh đồngMây lang thang gió bềnh bồngCánh diều lên giưuã nắng hồng thiết thaTa thêm yêu cảnh nhà taGiữa quê hương với bao la đất trờiSớm chiều bè bạn chung vuiCâu thơ chén rượu thanh thơi giữa đời
Nhớ về kỷ niệm
Cháu là con gái Liêm - TuyềnGiống như chiến sỹ giao liên thuở nàoĐón đưa các bác ra vàoTrường Sơn mấy trắng núi cao trập trùngCao nguyên xanh ánh nắng hồngKon Tum - Đắc Lắc một vùng Ban - MêĐà Lạt sứ sở ngàn hoaSương giăng huyền thoại suôi về Nhà TrangNước non biển bạc rừng vàngDọc Trường Sơn với mênh mang đất trờiCác bác tuổi đã cao rồiVẫn còn háo hức một thời thanh xuânChuyện xa cho đến chuyện gầnVui hôm nay để một lần rồi xaTiếng cười quên hết tuổi giàQuên đi bệnh tật để ta yêu đờiGian nan oanh liệt một thờiNhục vinh rồi để kiếp người sẽ quaMột mai cháu cũng đã giàNhớ về kỷ niệm bác cháu ta lại cười.
1/2009
Tâm điểm
Kính tặng thầy Lê Công Diễn
Năm mươi năm mới gặp thàyVẫn nguyên ánh mắt những ngày năm xưa
Tóc thàygiờ đã bạc phơchúng em một lũ cũng vừa muối tiêu
Ngày xưa cả một trời yêuMái trường trang sách đã nhiều ước mơ
Thày như một áng trăng thơMái chèo, năm tháng thày đưa tới bờ
Lời xưa còn mãi đến giờHành trang theo suốt mỗi mùa phượng xa
Thày già, trò cũng đã giàTrường đời học mãi vẫn là mới nguyên
Đã qua đất nước trăm miềnĐạn bom một thuở niềm tin chẳng còn
Bây giờ kẻ mất người cònNiềm vui mới đến nỗi buồn chưa xa
Ai tri ân với mặn màThày là tâm điểm để ta đi về
28/7/2009
Trách ai
Các cụ câu lạc bộ thơThăm mộ Nguyễn Bính, thăm chùa mới xâyTú Xương bia đá còn đâyKìa ai chín suối xương này không tanĐền thờ Nguyễn Khuyến từ quanTam Nguyên Yên Đổ thế gian mấy ngườiTưởng là vui trọn niềm vuiVì thơ vì cả cuộc đời đáng yêuTrách ai chữ đức quá nhiềuBàn hăng rồi lại kiếm điều không điTrách ông nhạc sỹ lơ ngơTự mình lại cứ vẩn vơ trách ngườiVừa bực lại vừa buồn cườiĐợi chờ lo lắng lòng người phân vân"Tiên trách kỷ, hậy trách nhân"Trách người thì ít, trách thân thì nhiều...
25/5/2009
Tình bạn
Tặng anh Xuân Đề sau 13 năm gặp lại
Bánh đa ông đến làm quà
Lạc rang với rượu thật là có duyên
Dù xa vẫn nhớ bạn hiền
Gặp nhau bao chuyện hàn huyên lại về
Bão to nước ngập thân đê
Sóng to nước lớn không hề bỏ nhau
Vượt qua bao khúc sông sâu
Gian nan nhưng vẫn ngẩng đầu mà đi
Khó khăn vất vả quản gì
Gặp nhau kể những bước đi dài dài
Vui mừng ai cũng như ai
Gian nan đã hết tương lai rạng ngời./.
Ninh Bình 10/5/2009
Với Quỳnh
Đêm nay thức với hoa quỳnhVới anh em, với bạn tình yêu thơBuồn cho một ánh trăng mờĐã mong hoa lại phải chờ trăng lênYêu hoa mình hiểu nhau thêmCái màu trắng ấy làm nên hương quỳnhThương cho hoa gửi chút tìnhMột đêm, một bóng, một mình mình đauÁnh trăng xa sáng làu làuĐể hoa lấp lánh cái màu tinh khôiHoa là hương của đất trờiChắt chiu thơm giữa cuộc đời phù duTrăng lên các bác đừng điHoa vừa mới nở canh khuya chưa tànChén quỳnh hương với bạn vàngVới quỳnh - hoa, với trăng đang hạ huyềnChén này nữa rót đầy thêmTrăm năm đầu bạc là tiên cõi trần.
20-7-2008
Chiều Quất Lâm
Tặng M.T
Tôi đến chiều nay biển thét gào
Lâu ngày gặp lại ngán cũng ngao
Ba thằng đưa đẩy vài con gẹ
Chén rượu đầy vơi chuyệ thuở nào
Buồn vui nhớ lại ngày công tác
Lắm chuyện bon chen với tỵ hiềm
Nghi kỵ, giã tâm gieo tiếng ác
Người ngay phải chịu tiếng oan khiên
Xin cảm ơn người nghĩ đến tôi
Về hưu quên hết chuyện trong đời
Đã quen dưa muối ngày hai bữa
Những chuyện ganh đua mặc các người
Quất Lâm hôm ấy một chiều hè
Bể ái tình kia mới khắt khe
Cái tuổi sáu mươi đành bất lực
Lạc - Quần quên lối phải quay xe.
19/7/2007
Thơ viết ngày xuân
Bố nay sáu mốt tuổi rồiNhục vinh là cả kiếp người sẽ quaBố về vui với tuổi giàCháu con bận việc ông bà trông nhauTuổi trời cho được đến đâuLà nhờ phúc ấm dài lâu nghiệp nhàTuổi già nhưng trí không giàLòng còn náo nức đường xa những ngàyVẫn yêu đời, sống thẳng ngayCâu thơ bố viết vẫn say lòng ngườiChén rượu đầy, cánh hoa tươiNôm na bố viết mấy lời tặng xuân.
(Giao thừa 2007)
Tàn nhẫn
Thiên hạ bảo ngu cũng chẳng sao
Mấy người đã biết hết công lao
Trong nhà tối tối không ngần ngại
Giữ của đêm đêm chẳng quản bao.
Ngoe nguẩy đứng lên chê vẫn thấp
Uốn lưng ngồi xuống lại khen cao
Giầu nghèo no đói không quên chủ
Một nắm rơm thui, đợi kiếp nào?
Nhớ Bác
Bác về chống hạn giữa quê hương
Còn đó cây đa với cát Tường
Thôn dưới vâng lời làm thủy lợi
Làng trên nô nức quyết khơi mương
Nhà nhà công đức còn ghi tạc
Xóm xóm ân tình vẫn vấn vương
Nhớ Bác con về thăm chốn cũ
Bóng đa tỏa mát rợp tình thương
Bẽ bàng
Tôi biết ông làm đám cưới vàng
Vợ chồng được thế mới là sang
Hoa kia đã trót tình ong bướm
Nguyệt nọ vẫn còn mối hận mang
Sao chẳng giữ gìn cho trọn tiết
Để nay phải thẹn với duyên chàng
Thói đời chùi mép mà xong nhỉ?
Bày vẽ làm chi để bẽ bàng
Cảnh già
Con cháu thảo hiền lại ở xa
Quẩn quanh còn lại có ông bà
Mười gian nhà cũ dăm con chó
Một dãy rào thưa mấy chục gà
Tháng tháng lương hưu tiêu chẳng đủ
Ngày ngày mấy bữa tính không ra
Buồn vui no đói nào ai biết
Bêhj tật thêm lo lúc tuổi già
Đường Trường Sơn
Trường Sơn cao vút mấy tầng xanh
Núi đứng chênh vênh đá dựng thành
Đất nước ngàn năm ghi sử sách
Non sông muôn thuở vẫn lưu danh
Con đường huyền thoại mang tên Bác
Sông núi rạng ngời Hồ Chí Minh
Độc lập tự do như nguyện ước
Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)




